Monday 20 April 2015

Cái việc quả dưa hấu

Thưa các cô chú hảo tâm, thưa các nhà hoạt động xã hội, thưa các bạn tình nguyện viên.
Thời gian qua, người dân làng chúng cháu (một làng nằm ở phía Nam của Thủ đô Hà Nội) vô cùng bức xúc trước việc đô-thị-hoá diễn ra quá nhanh và quá tràn lan. Diện tích đất nông nghiệp liên tục bị thu hẹp, cây cối hoa màu liên tục bị phá huỷ.
Đồng thời, với chủ trương cải tạo môi trường không thương tiếc của lãnh đạo Thành phố Hà Nội, lượng cây xanh trên địa bàn cũng sụt giảm với tốc độ ghê gớm, gây ra bất-bình-lớn trong nhân-dân.
Thưa các cô chú, các bạn.
Hẳn mọi người đều biết, người làng chúng cháu bao đời nay vốn sinh sống bằng nghề gì rồi. Và cho đến nay chúng cháu vẫn trung thành với nghề đó. Đây không chỉ là kế-sinh-nhai mà còn thể hiện việc trung thành với một nét đẹp truyền thống của quê hương.
Tuy nhiên, vì những lý do kể trên, đến thời điểm này thì một lượng "hàng" rất lớn của người dân đã bị tồn đọng, ế ẩm. Nhiều nhà lâm vào nguy cơ phá sản, nhiều học sinh sẽ không đủ chi phí đến trường. Rất cơ cực.
Chứng kiến các cô chú và các bạn trong đợt từ thiện dưa hấu giúp bà con Quảng Ngãi thời gian qua, cháu thực sự cảm động và xin thay mặt làng viết tâm thư gửi mọi người. Hy vọng sẽ có một chiến dịch cứu nạn, bầu bí tương thân tương ái trên quê hương cháu. Giúp bà con vượt qua nỗi đau thất-bát này. Cho bọn thương lái và bọn doanh nghiệp BĐS biết thế nào là lễ độ.
Mỗi gói hàng là một tấm lòng. Mỗi gói hàng là một tấm lòng. Phải không các cô chú - những người có trái tim nhân đạo?
Cháu cắn rơm cắn cỏ cảm ơn.
Cổ Nhuế, những ngày đầu hè 2015.
Ký tên: Trần Cứ Tê.

Một chuyện nữa chép ở bệnh viện tâm thần


Lần trước nói chuyện với “sư phụ” xong về tôi ong đầu mất mấy hôm. Tuần sau đấy, tôi lại có “công chuyện” với viện tâm thần. Nhớ lời “sư phụ” dặn, sẵn tháng trước chú em họ đi Somali về cho bao 555 hàng miễn thuế, tôi móc bao thuốc cất trong thùng gạo cho vào cặp. Tranh thủ lấy thêm mấy cái kẹo lạc cho vào túi áo, tôi hăm hở lên đường.
Chắc thấy mặt tôi quen, với cả trông tôi cũng hiền lành, bác bảo vệ bệnh viện chỉ phẩy tay ra hiệu cho tôi phóng xe vào chứ không đòi kiểm tra giấy tờ như lần tước. Giữ đường đi lại, tôi mời bác điếu thuốc rồi hỏi han linh tinh. Có vẻ thân hơn, bác bảo lần trước cũng hỏi giấy tờ làm phách thôi chứ “bệnh viện chỉ lo người điên trốn ra, ngại gì người lành trốn vào”.
“Làm việc” xong với các bác sĩ và y tá, tôi ngỏ ý muốn gặp “sư phụ”. Anh X y tá lần trước nháy mắt cười “Cụ ấy hay đấy chứ, bác nghiện rồi à?”. Tôi chỉ cười. Anh chỉ ra sân, “sư phụ” đang đứng cạnh cái bảng có vẽ mấy hình loằng ngoằng, nói không nghỉ. Xung quanh chừng hơn 20 người mặc đồng phục bệnh nhân ngồi mồm há hốc, rớt giãi lòng thòng nghe như nuốt từng lời. Tôi lại gần, nghe loáng thoáng mấy câu “… ông đứng dậy và lẩm nhẩm nhưng dù sao trái đất vẫn cứ quay“. Thấy tôi, “sư phụ” vẫy tay ra hiệu rồi ra bài tập “Một chị gánh gà và vịt ra chợ bán. Số gà nhiều hơn số vịt 3 con. Dọc đường chị mua thêm 4 con ngan. Hỏi áo lót chị cỡ bao nhiêu?”. Đám “học sinh” đần mặt ra suy nghĩ, vài người tranh thủ rút khắn giấy ra lau nước giãi. “Sư phụ” đeo một cái kính trông lạ mắt, bước lại gần tôi, cười thân thiện. Tôi đưa thuốc mời tranh thủ khen cái kính mốt (trông không đẹp lắm nhưng chê lại sợ sư phụ động lòng), sư phụ rít mấy hơi rồi bảo:
– Ba số 5, loại trồng ở Công-gô, đóng gói tại Mozambique, lô số 25, sản xuất tháng 2 năm 20xx.
– Bác rít khói mà phân biệt được thế?
– Bậy nào, cái kính này của tôi là kính Gu-gồn chấm tiên lãng. Nó soi ra mã vạch trên bao thuốc, tra thông tin rồi báo lại cho tôi.
– Hay quá, chắc tôi cũng phải kiếm một cái. Lần trước bác nói về Toly buổi tối và A-lần Phan, tôi bê y nguyên đi chém gió. Cũng có vài người nói là tôi xấu tính, ghen tị, và dốt nát nhưng đa phần là ủng hộ. Lần này lại có chuyện hỏi bác ạ.
– Chuyện dính đến nước Nga có phải không?
– Sao bác lại nghĩ thế ạ?
– Hôm nay trông mặt anh hơi ngố, không phải nước Nga mới là lạ.
– Đúng là chẳng giấu được bác cái gì. Vâng, từ dạo Nga cướp Crimea rồi Mỹ và châu Âu trừng phạt, ngày nào báo chí cũng nhắc đến Nga với Putin. Nào là nước Nga hùng mạnh Mỹ và châu Âu húc đầu vào đá, trừng phạt Nga như muỗi đốt gỗ, Putin cao tay lừa Obama và đám lãnh đạo mấy nước Tây Âu như lừa trẻ con…
– Hỏi thật anh nhé, anh nghĩ gì về nước Nga?
– Ấy, tôi được dạy yêu Liên Xô từ bé. Từ nhỏ đã đọc “Ti-mua cùng đồng đội”, lớn hơn một tẹo thì “Tình bạn chiến đấu vĩ đại” với cả “thép đã tôi thế đấy”, rồi thần tượng tấm gương 2 chị em Dôi-a và Su-ra, rồi “ông Lê-nin ở nước Nga. Mà sao em thấy rất là Việt Nam”. Đã có lúc tôi nghĩ là mình yêu Liên Xô hơn cả nước mình. Xem đá bóng thấy “những con thiên nga” thua rồi bị loại là chỉ muốn khóc rưng rức.
– Ừ, trước thì như vậy ý tôi là bây giờ cơ.
– Bây giờ thấy nhiều người ghét Nga quá nên tôi cũng ghét. Tôi có người bạn yêu nước Nga lắm. Bạn này thắc mắc là nước Nga đã làm gì hại cho tôi mà tôi lại ghét thế. Tôi cũng giật mình, thấy ghét thì ghét, cũng chả hiểu vì sao. Hay là bị hiệu ứng đám đông nhỉ?
– Nước Nga đã trực tiếp cho cậu cái gì chưa?
– Ờ… ngoài mấy cái truyện được đọc hồi bé mà tôi vừa thì đúng là chưa.
– Cha mẹ anh em nhà cậu có ai được lợi gì từ nước Nga chưa?
– Cũng chưa.
– Bạn cậu có thể được hưởng lộc của nước Nga (học hành, kinh tế…), đắm chìm (miễn phí) trong văn hóa Nga nên yêu nước Nga hay văn hóa Nga cũng là dễ hiểu chứ nhà cậu chắc ngoài mấy tờ họa báo (đi WC còn chảy máu) nhắc đến nước Nga chắc chỉ còn bột mỳ mốc. Hơn nữa ta có thể qui cho Liên Xô (mà thừa kế là nước Nga) (phần lớn) trách nhiệm lịch sử về quá trình dẫn tới hiện trạng xập xệ của nước mình. Những người có đôi chút trách nhiệm với đất nước như cậu mà yêu nước Nga mới là lạ.
– Có lẽ bác nói đúng. Tôi thấy báo mình thỉnh thoảng đăng tin Việt Nam mình thỉnh thoảng mua được mấy cái tầu nọ, mấy cái tên lửa kia của Nga có vẻ đắc thắng lắm. Bác nghĩ mình dùng vũ khí của Nga hay vũ khí của Mỹ tốt hơn?
– Cậu nghĩ mình mua vũ khí về chống nước nào? Với trung quốc chứ còn nước nào nữa? Hay là để đánh nhau với Lào và Căm? Vũ khí của Nga cũng tốt mà vũ khí của Mỹ cũng tốt. Có điều, Nga là thằng lái súng lại cùng đường. Vũ khí Nga mình mua được loại nào thì bọn tàu nhiều tiền hơn chắc chắn sẽ mua được loại hiện đại hơn và số lượng lớn hơn. Cùng chơi hàng Nga thì tàu hộ vệ hay tầu ngầm ký-lô có mà làm bia cho nó tập bắn tên lửa. Cậu xem giữa Việt Nam và Trung Quốc, Nga chọn ai. Khó nói được ngay đồ Mỹ hay đồ Nga tốt hơn nhưng chắc chắn chơi đồ Mỹ thì tàu nó không bắt bài được.
– Thưa bác, tôi nghe nhiều người cũng bảo không dựa vào Mỹ để đánh tầu được. Giữa Việt Nam và trung quốc, đời nào Mỹ lại chọn Việt Nam.
– Nhiều người đã dốt còn tỏ ra kém hiểu biết. Mỹ nó quí Việt Nam vừa thôi. Việt Trung mà tẩn nhau, Mỹ bênh Việt vì quyền lợi của Mỹ chứ không phải vì quyền lợi của Việt. Tàu mà thôn tính Việt Nam xong thì Mỹ có mà ăn cám ở Thái Bình Dương.
– Quay lại nước Nga một chút. Tôi thấy báo mình đưa tin bị Mỹ dồn cùng đường, Nga bán tên lửa S400 gì đấy cho trung quốc khiến Mỹ khiếp sợ và ca ngợi đòn cao này của Putin. Tôi thì thấy Mỹ có sợ cũng sợ vừa thôi vì hiện tại cho kẹo tàu cũng không dám đối đầu trực tiếp với Mỹ. Ý bác thì sao ạ?
– Thì Putin cùng đường phải bán để kiếm tiền mà trụ chứ cũng chẳng cao tay lắm. Có điều đây là tin xấu với Việt Nam. Cậu cũng thấy bây giờ tàu nó mua cái gì thì cũng chưa phải để chống Mỹ. Việt Nam mình lãnh đủ thôi. Báo chí cũng chỉ nghe lời tuyên giáo. Tôi cũng chẳng trách bọn tuyên giáo vì truyên giáo cũng chỉ cụ thể hóa chỉ thị của BCT đứng đầu là TBT, cũng chỉ là công cụ thôi. Nhưng vẫn phải nói nó tuyên truyền vẫn ngu.
– Tôi thấy phát biểu trên mạng là muốn độc lập tự chủ, tiến lên phồn vinh giàu mạnh sánh vai cường quốc 5 châu ta phải dựa vào nội lực chứ không nhờ ngoại bang được đâu.
– Chém rất hay, cậu thấy một nước như nước ta có cái gì gọi là nội lực không?
– Dân tộc ta là một dân tộc vĩ đại mà bác, có con người là có tất cả
– Có thể cậu nghĩ vậy chứ tôi thì thấy dân tộc cả trăm triệu con người mà suốt ngày cãi nhau nên theo ai thì cũng bình thường thôi.
Đến đây, lớp học bỗng có tiếng láo nháo.Sư phụ và tôi lại gần tìm hiểu. Té ra giải không ra bài tập, lớp học cử một bệnh nhân nữ đóng vai chị bán vịt rồi cử người đo thử tìm đáp số. Sư phụ quay sang tôi nói:
– Vụ này để tôi giải quyết tiếp Hôm nay thế là đủ rồi, cậu về đi.
Tôi lấy nốt mấy cái kẹo lạc gửi lại “sư phụ”. Sư phụ nói ngay:
– Kẹo lạc làng Xuân Đỉnh, nấu tháng trước.
– Cái này mà kính Gu-gồn chấm Tiên lãng cũng dò ra hả bác?
– Không, kẹo này tuần trước cũng có người biếu tôi. Họ biếu cả gói có đủ cả nhãn chứ không phải vài cái lẻ như cậu. Thời gian nấu là tôi thêm vào thôi.
======================

Cây kế và sự tích con tắc kè

Mình học đòi biên truyện cổ lừa khong lại bị chê khong thuộc biết văn học lừa...
Truyện cổ : cay khế và sự tích con tắc kè...
Ngày xửa ngày xưa ,lau lắm gòi, hình như thời ông bành tổ còn cởi truồng ở một làng nọ có hai anh em, bố mẹ mất sớm, có một đám đất chia đều cho hai anh em, thằng anh thì chăm chỉ làm lụng nén giàu có, nhà to san gạch lại có cay mít, thằng em thì đã ngu còn lười nén nghèo là đúng gòi :)))
Mảnh đất bố mẹ cho thằng em lau ngày khong được cày cấy nén kho hạn, cay cỏ còn xơ xác, nước noi kho cằn, chỉ duy nhất còn cay khế chả hiểu sao vẫn tươi tót. Thằng em nhờ đó vẫn có khế xanh nhắm rệu hoặc bắt được tý mớ tép về kho nén chưa chết đói.
Năm đó tự nhiên cay khế sai trĩu quả, hắn nhắm rệu khong xuể nén có nhiều quả chín, đêm đó giăng sáng bụng lại đói nén hắn chả ngủ nổi, hắn bèn ăn trộm được tàu lá chuối trải dưới gốc khế nằm mong ngủ để mơ một giấc để mai giải đánh con đề. Bỗng nhiên hắn thấy gió thổi ào ào, mặt trăng bị bóng gì che khuất, hắn sợ quá chưa kịp vãi đái thì đã ngất mẹ gòi, lúc tỉnh lại hắn thấy hai con chim đang au yếm nhau, hắn nghĩ bụng chả còn gì để mất ,bèn lấy hết can đảm bò đến nắm lấy chan con chim nằm dưới , bị bất ngò nén chim van xin thả ra, con chim ở trên nói, xin anh hãy thả gấu toi ra, toi sẽ đưa anh đến một chỗ nhiều vàng kim cương và anh sẽ giàu. Nghe vậy hắn bèn lật đật đi tìm thứ để đựng, nhưng nhà nghèo chả có gì ngoài cái sip rách nén hắn đành cầm theo đựng vàng, thế là hắn trở nén khá khẩm. Nhung vốn ngu ngốc và lười nhác lại ham cờ bạc nén chưa hết tuần trăng hắn đã tiêu hết mẹ tiền, hắn lại trở nén nghèo như cũ. Hòm đó đang ngồi quán uống rệu ,hắn nghe nói phú ông chuẩn bị làm đường qua khu đất nhà hắn, nguy cơ sẽ mất cay khế mà tiền đền bù thì chả được mấy nén hắn dồn hết tiền mua một súc gấm dày dặn chắc chắn, hòm đó hắn miệt mài may được một cái túi dài 70cm và chờ chim đến. Đêm ấy giăng lại sáng, và mùi khế chín thơm lại dụ chim bay đến ăn để lấy sức tình tự, hắn lại chộp được con chim nằm dưới, nhung lần này là con chim trống, con mái lại ren la và cũng nói nếu thả bồ nó ra thì nó cũng đưa đi láy vàng... Được nhời, hắn trèo len lưng chim và mang theo cái túi to để lấy vàng, đến nơi hắn ta nhét đầy vàng vào túi còn giắt thêm kim cương vào người và leo len lưng chim bay về. Nhưng vì túi vàng to quá, và giờ anh ta lại to béo, cong thêm chim mái đang mang thai nén khong thể bay qua núi được, khi đi qua đèo Hải Vân chim loạng choạng và làm anh ta cùng túi vàng rơi mẹ xuống khe núi và tèo... Lúc chết anh biến mẹ thành con tắc kè, thi thoảng anh lại tiếc rẻ kêu..tắc tắc..
Bài học

Sự tích cây xà cừ

Sự tích cây xà cừ (hưởng ứng phong trào toàn dân viết cổ tích của Pín).
Ngày xửa ngày xưa có một chị nọ, nhà rất nghèo, do lười đương nhiên. Chị cùng dân làng sống lay lắt với sào ruộng, ngày đêm hóng chờ có dự án về lấy đất để lên đời chiếc oai tào.
Cầu được ước thấy, doanh nghiệp kia trúng dự án về làm con đường to to là đi qua xóm nghèo, cần lao vàng vẩu nô nức lên ủy ban xã nhận tiền đền bù về uống diệu.
Dự án đéo đi qua nhà chị, thế mới đen. Chị uất ức vì thấy thằng hàng xóm cầm tiền về đi nghênh ngang. Xóm bên có thằng lao đầu vào xe ben đang đổ đất mà ăn vạ được 65 chiệu lấy làm thần tượng.
Giữa trưa hôm đó chị rón rén ra khu tập kết máy móc của doanh nghiệp, chủ doanh nghiệp rất giàu do chăm chỉ làm ăn, đương nhiên. Không một bóng người, chị định sẽ nằm chặn đầu máy ủi để ăn vạ làm bữa thịt chó giải nhiệt.
Gió hiu hiu thổi chị ngáp ngáp mấy cái rồi nằm ngủ trước máy xúc chờ người. Khi tiếng ngáy nhịp nhàng vang lên, công nhân hối hả bắt tay vào việc, không để ý thấy chị đang nằm trước mồm máy ủi như một con chó chết.
Anh lái máy da đen trũi vào số, rồ ga máy phóng như bay. Máy ủi Caterpillar D6 to gấp 3 cái gian bếp chị vẫn nấu cám lợn, nhanh như chớp, chị bị nghiền thành thịt-vụn, một vệt đỏ loang kéo dài khắp mặt nền đường, hai chân chị cuốn vào dải xích giãy giãy như con ngóe, chị chết đéo kịp kêu một tiếng, nhanh hơn lợn Ném Thượng bị ăn long đao.
Con đường hoàn thành đúng tiến độ, thân xác chị hòa vào từng hạt cát, viên base sâu vài tấc dưới nền nhựa asphalt. Chị chết hóa thành cây xà cừ, ngày ngày dùng bộ rễ chùm như lông phụ khoa phá nát mọi con đường nhựa của Thủ Đô.

Theo fb Chung Nguyen

Ngụ ngôn cải biên

Tôi tiếp tục chiện ngụ ngôn cải biên:
Hai con trâu qua cầu (địt mẹ trâu nó mới khiếp các anh chị ạ, dê ăn thua đéo gì)
Một con trâu già đi ngang qua thấy 2 con trâu trên cầu, cầu hẹp nên 1 con đang loai hoai cố trèo lên đầu con kia để đi qua, con trâu già liền nói:
- Địt mẹ 2 thàng kia, ngu vừa chứ, chúng mài nhường nhao 1 tí thì đã chết ai. Tiên sư ngu như bò ấy
Nói dứt lời 2 con trâu kia bèn phi xuống dùng sừng xọc chết con trâu già. Sau đó chúng liếm láp sừng nhau âu iếm
- Tổ sư con quỷ sứ làm tụt hết cả hứng. Chắc cả đời nó chưa bao giờ nhiền thấy trâu thổi kèn nhau hay sao í.
Bài học rút ra: Đừng bao giờ dùng tư duy của người già để dạy dỗ bọn trẻ trâu, kẻo mang vạ vào thân
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Sự tích Soi Dế:
Dê mẹ trước khi đi làm, dặn dò dê con ở nhà:
- Mẹ đi làm, con ở nhà khóa cửa cẩn thận, bao giờ về mẹ sẽ gọi mật khẩu: "Dê con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mẹ đã về nhà, mang theo quà bánh". Khi đó con hãi mở cửa cho mẹ nhé
Dê con ngoan ngoãn vâng lời. Chẳng dè, có con sói nấp gần đấy nghe được hết câu chuyện. Chờ dê mẹ đi khuất, con sói mới mò tới trước cửa nhà và đọc mật khẩu:
- Dê con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mẹ đã về nhà, mang theo quà bánh
Dê con định chại ra mở cửa, cơ mà nghe giọng có vẻ không ổn nên hỏi lại:
- Mẹ ơi sao tiếng mẹ ồm ồm thế, mẹ thò tai qua lỗ khóa cho con xem tai của mẹ nào
Sói liền thò tai đen vào lỗ khóa cửa, dê con liền be lên:
- Ối, đây là tai sói, tai mẹ tôi mào trắng cơ mà. Con sói gian ác hãi cút đi trước khi mẹ ta về húc lòi duột
Sói ức lắm, liền chại đi lấy bột mì bôi thật trắng vào tai, quai lại nhà dê diễn bài cũ. Lần nài dê con lại bảo:
- Mẹ ơi mẹ thò chân qua lỗ khóa cho con xem nào
Sói thò chân vào, dê con lại be lên
- Con sói gian ác đừng hòng lừa ta, chân mẹ ta waxing đều đặn, nõn nà chứ đâu có lông lá dư lài. Cút đi trước khi mẹ ta về húc mài lòi duột
Sói lại cúp đit lượn, nó mua dao cạo cạo chân trắng trẻo sạch sẽ, để đề phòng nó cạo mẹ lên tận mông luôn cho chắc. Y rằng, khi quai lại nhà dê, con dê kiểm tra tai chân xong liền bẩu:
- Mẹ ơi, con tin rồi cơ mà mẹ cho con nhiền mông mẹ qua lỗ khóa thôi xem có quen không rồi con mở cửa
Sói hí hửng đưa mông đã cạo sạch sẽ qua lỗ khóa...
...Sau 3 tháng con sói mang thai đẻ ra 1 con vật nho nhỏ, xinh xinh, đặt tên là con Dê Sói, sau này dân gian gọi chệch lại là Soi Dế, hay gọi là Dế. Trẻ con đứa nào cũng thích đi Soi Dế là vì vậy
Bài học rút ra: Đừng bao giờ chổng mông trước 1 đứa có máo dê, kể cả là nó còn bé Biểu tượng cảm xúc pacman

3 LẦN GẶP NÀNG

3 LẦN GẶP NÀNG
Tôi biên câu chuyện này để đáp lời lại câu chuyện mà cô Thiện Đỗ biên hôm hổm. Cô cổ chỉ gặp nàng có 2 lần rồi ôm mối tiếc hận thiên thu! Còn tôi thì gặp Nàng những 3 lần, và nói rõ ở đây là “gặp” tức là phải có gì đó chứ không phải là nhìn thấy nhau đâu nhé, mặc dù cũng không khá hơn là mấy so với cô Thiện, đcm...
Bài hơi dài, biên hết 4 tờ A4 mỏi cả tay. Cô nào kiên nhẫn thì nên thẩm hết, còn cô nào không ưng thì cứ like đểu hay quăng gạch đá cũng được, tùy, đcm…
--------------------------------
Ngảy tôi mới ra trường đi làm vào khoảng năm cuối của thập niên 90, công tác tại 1 công trường xây dựng tại Thôn Trà Bá - Pleiku - Gia Lai. May mắn chỗ là cơ quan cũng gần công trường nên anh em tối đều về ngủ tại nhà tập thể phía sau cơ quan.
Gần cơ quan mấy bước có quán cà phê có 2 chị em xinh rất, cô chị cưới chồng đúng lúc tôi vừa lên nhận công tác được 1 tuần. Bọn tôi hầu như sáng nào cũng đóng đô tại đây để bú cà phê trước khi hối hả chạy xuống công trình. Đến chiều tối lại tụm lại đây lúc cà phê, lúc rủ nhau đàn hát, mà kỳ thực là chủ yếu để nhìn cho được đôi chị em xinh-thơm-ngon kia hòng buông lời trêu ghẹo, nhìn vếu, nhìn mông... cho thỏa chí tang bồng của tuổi trai mới lớn, hẳn để tối về tưởng cmn tượng mà ...sóc lọ!
Cô em bà con cô chị, người ngoại tỉnh (dân Sịa - Huế) trông mũm mĩm, trắng nõn, thơm ngon hơn cả cô chị, người khá hoạt bát, giọng Huế đặc. Cô cổ hơi lùn nhưng bù lại khuôn mặt tròn và đẹp như trăng rằm, đôi mắt thì đẹp như bồ câu non. Và đặc biệt, do lùn nên vòng 1, vòng 3 trông cứ ngồn ngộn mặc dù cô cổ cũng chỉ mới khoảng 19, 20 tuổi! Đcm, cứ mỗi lần cô cổ bưng cà phê ra, cuối xuống dọn bàn là ông đếch nào cũng chằm hăm nhìn vào chỗ nhạy cảm, (chắc) nuốt nước miếng ừng ực vì cái thân hình mũm mĩm, thơm tho mùi gái tơ... Tôi cũng đéo phải ngoại lệ và không thể không thích nàng, và ao ước dù chỉ là trong suy nghĩ!
Rất nhiều đám thanh niên choai choai, và kể cả đám trai ngẫn trong cơ quan tôi đều tán tỉnh 2 chị em. Tuy nhiên sau khi cô chị tìm được cọc thì mọi sự tập trung đổ dồn vào cô em vếu mông nảy nở kia mà đéo biết cái sự thật sau này.
Hổi vẫn còn hay cúp điện, mà tối còn sớm mà cúp điện thì chỉ còn mỗi trò đàn hát nghêu nga kèm bú rượu. Và có lẽ theo thói quen có trước đó, bọn tôi hay tụ tập tại quán của 2 cô cổ hoặc ngồi tại cơ quan mình cách quán mấy bước có 2 cây ghi ta cùng chơi, cùng hoà âm, cùng hát và bú thêm chút rượu nước nhất của dân phố núi nấu. Cái thứ rượu chỉ thua rượu Bầu Đá của Bình Định chút ít, bú đến đâu thấy nóng đến đó trong cổ họng. Những lần ấy, lời ca, tiếng đàn chếnh choáng trong men rượu, trong hơi sương lành lạnh của tiết trời về đêm ở phố núi đã phần nào vơi đi nỗi nhớ nhà của thằng trai mới lớn, mới ra ràng như tôi.
Dưng quan trọng nhất, và thật là diễm phúc khi có lần, cô em quán cà phê, hẳn cũng nhớ quê hương ngoài Huế hoặc cũng có chút máu văn nghệ mà lân la lại gần ngồi nghe. Sau hôm đầu e ngại không dám tham gia khi bọn tôi mời vào hội văn nghệ thì lần thứ 2, cô cổ và cả cô chị đã lấy chồng cùng tham gia nhiệt tình mỗi lần bọn tôi đàn ca hát hót.
Nàng hát khá hay, còn thằng tôi dek thuộc loại đẹp giai, ngựợc lại trông mặt hãm tài rất, nhưng bù lại chơi ghi ta cũng kha khá, hát hò thì cũng hơn phò chút đỉnh! Thế dưng khi thằng tôi sa vào cái chốn gần núi xa đồng bằng ấy, bổng dưng trở thành ngôi sao sáng trong cái đám sao của cơ quan đéo hẹn ngày sáng kia!
Thế là tôi được nàng quan tâm rất, nhất là khi thằng tôi, made in Đà Nẵng city, cất câu ca "Chứ đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh..." hay "Chiều nay mưa trên phố Huế..." thì nàng chú tâm thẩm lắm. Trong cơn chếnh choáng men rượu, có thêm chút động lực, tôi hát hay hơn, đàn bốc hơn, và thỉnh thoảng tôi liếc qua nhìn, nàng e thẹn quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt có vẻ ướt ướt, tôi lúc đó đéo hiểu nàng nhớ nhà hay "cảm" tôi cũng nên, he he. Dĩ nhiên, sau đó, tôi thấy nàng có vẻ thích tôi mỗi khi tôi và đồng bọn qua uống café sáng. Và câu chuyện 3 lần gặp nàng xem như bắt đầu từ đây!
Lần đầu tiên.
Hôm ấy, cô chị không đi cùng, nàng ngồi gần chỗ tôi đàn. Dĩ nhiên, tôi đã được cái đám ông lừa trong cơ quan cấp cho Quota để có cái diễm phúc đó vì xét trong cả cái đám trai đần độn xấu giai nghèo hèn của cơ quan thì tôi có vẻ là nghệ sỹ hơn cả nên được ưu tiên!
Hôm hổm trời sáng trăng non, đúng ngày cúp điện, cả đám ngồi quây tròn trên cái chiếu để trước hiên của cơ quan. Nàng hát cùng tôi 1 bài về Huế, đôi mắt nàng dưới ánh trăng lạnh lẽo của núi rừng trông đẹp lạ lùng. Tôi có cảm giác như rơi tự do mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu và ươn ướt ấy. Tôi lại đàn hăng hơn, hát hay hơn, và tất nhiên bú rượu nhiều hơn. Cảm giác đê mê, sung sướng khi đùi nàng khẽ chạm vào đùi tôi, làm cái ông củ cặc của tôi nó cứ cứng ngắt không thôi…
Khi đã đến lúc gay cấn nhất, 3 ông lừa đồng bọn, như thỏa thuận, lần lượt đánh bài chuồn! Ông thì bảo đi toilet, ông thì bảo về phòng mở cửa khóa cho ông lừa khác vào, ông thì bảo đi mua thêm đồ để cắn bú… Nàng không mảy may nghi ngờ gì. Thế là cơ hội đến. Được 1 lúc thì tôi ngưng đàn ghi ta, hòng chuyển sang … đàn bà. Nói thế để các cô hiểu bởi khi còn đi học, tôi cũng đã có một mối tình và đã hửi mùi đàn bà rồi!
Tôi cầm tay nàng, nàng để yên. Tôi kéo nàng về phía mình, nàng không phản đối. Thế là tôi choàng luôn cả 2 tay vòng qua lưng nàng, cả thân hình ấm nóng của nàng nằm trong vòng tay tôi như muốn hưởng ứng hành động đó. Một quả hôn môi được gấp gáp quăng ra sau mấy câu đường mật, dưng nàng ngậm kín miệng lại, ú ớ cái gì đó tôi đéo hiểu.
Nhẽ kinh nghiệm hơn chút, tôi đã phải từ từ mà tốn, ai dè, đcm, cái máu ông dê sẵn trong tuổi trai mới lớn, lại lâu ngày xa nhà nó phát tác không đúng lúc giữa cái chốn rừng núi hoang dã kia. Tôi lật đật mở luôn cái khóa áo ngực của nàng, hòng hốt luôn bộ ngực nóng bỏng căng tròn mà hằng ngày chỉ nhìn qua 2 lớp vải và tưởng tượng!
Các cụ bảo “dục tốc bất đạt”, nhẽ đéo sai trong trường hợp này tí nào!
Nàng xô tôi ra, tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì… “Bốp!”
Nàng quất luôn 1 cái tát như trời giáng vào mặt tôi! Đcm, trời Gia Lai hôm ấy trăng đang sáng nhàn nhạt bỗng nổi lên đầy các ông sao!
Nàng đứng dậy, kéo áo và bỏ chạy về quán, tôi chỉ kịp nhìn thấy hình như nàng khóc. Và dĩ nhiên, một thằng trai mới lớn như tôi hồi đó đéo thể hiểu lý do tại sao và cũng đéo hiểu tâm trạng của nàng thế nào!
Tôi ốm. Nằm luôn tại khu tập thể 2 ngày không đi làm. Đéo nuốt nổi cơm, nhờ chị đầu bếp chưng cho bát cháo và chỉ húp được cháo trong tiếng cười chê ngặt nghẽo của lũ ngẫn con trai cùng cơ quan! Tôi ốm có thể do bị cảm lạnh, hoặc có thể do uống quá nhiều rượu, hoặc có thể do bị đau, cái đau của kẻ thất tình mới lớn!
Ngày thứ 3 tôi đi làm lại bình thường nhưng không ghé quán uống café. Ngày thứ 4, tôi bị lũ ngẩn kéo lại vào quán café buổi sáng. Nhác thấy tôi từ xa, nàng quay mặt đi chỗ khác và cũng đếch đem café ra bàn tôi mà để cho cô chị mang ra. Thế là xong, tôi nghĩ vậy, và cảm thấy xấu hổ vì cái sự dục tốc ngu ngốc của mình, một cục nhọ nổi lên…
Húp vội 2 ngụm café, tôi kiếu đau bụng về sớm và đi làm luôn, cũng đéo thèm ngoảnh lại xem nàng ở trỏng thế nào.
Lần thứ 2.
Tình cảm là cái thứ lạ lùng. Đúng lúc tôi nghĩ xong rồi, thừa nhận thất bại với lũ ngẫn, và chuẩn bị nhường sân lại cho 1 thằng ngẫn khác trong cơ quan, là ngôi sao sáng thứ 2 sau tôi, sẽ tán tỉnh nàng, thì bất ngờ xảy ra!
Tối đó, trời cũng đã khuya, chắc cũng là lúc quán cafe đóng cửa xong, tại căn phòng trong khu tập thể, tôi đang tranh thủ vật lộn với mấy cái bản vẽ công trình để bóc khối lượng chuẩn bị mai nộp cho sếp lập hồ sơ thanh toán. Bỗng có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ rồi nàng thò đầu vào, nhoẻn 1 nụ cười thiên thần! Chưa hiểu chuyện gì thì nàng ngoắt ngoắt tôi ra.
Tôi bất ngờ rất dưng cũng thấy vui vui, quẳng hết mọi thứ đang làm, tôi khoác vội chiếc áo rồi lẻn ra ngoài cùng nàng trong màn đêm tối om, hơi sương lành lạnh. Nàng cầm tay tôi dẫn đi, đéo biết là đi đâu, tôi cứ đi theo sau. Hóa ra là đi vòng ra đằng sau góc nhà tập thể, nơi có cái lùm cây kín đáo, bảo đảm không ai biết, không ai thấy!
Không nói không rằng, nàng ôm ghì lấy tôi hôn vào môi, nút lưỡi tôi như thể là cả thế kỷ chưa được hôn liền ông! Thằng tôi, dĩ nhiên đéo thể nào từ chối cơ hội trời cho đó. Cảm giác cứ như từ địa ngục bước 1 nhát lên tới thiên đàng! Nói thật là sướng rất khi được ôm hôn, dụi đầu vào bộ ngực nảy nở, trắng muốt, ấm nóng kia mà bú mà bọp... Nàng cuống quýt kéo tôi nằm luôn xuống bãi cỏ, à mà lúc đó cũng đéo phân biệt là bao nhiêu phần cỏ, bao nhiêu là phần bùn đất đỏ và dơ bẩn mức nào. Tôi kéo áo nàng, nàng cởi quần tôi... Do quá bất ngờ với kịch bản sung sướng từ trên trời rơi xuống nên thằng tôi phấn khích quá các cô ạ. Đcm, sau 1 lúc làm tình, bọp, bú, thì đến lúc quan trọng nhất, chưa kịp bỏ được cái của nợ vào nơi cần bỏ thì nó đã xuất cmn tinh ào ạt lên đùi nàng rồi! Nằm ôm, nuốt lưỡi 1 lúc thì nàng ngồi dậy bảo phải về vì đã trễ. Tôi bảo, chờ thêm chút nữa đi em, hòng chờ cho cái ông củ cặc hồi phục lại. Dưng nàng vẫn kiên quyết gài nút áo, kéo quần và đứng dậy đi về...
Về phòng tối hổm, tôi cứ nằm miên man trong đê mê sung sướng, ông củ cặc lại cương lên suốt khi cứ liên tưởng đến lúc làm tình, nuốt lưỡi nàng. Thế là phải sóc lọ cho ổng rồi ngủ thiếp đi.
Lần thứ 3.
Sáng thức dậy, tôi nghĩ có lẽ mối tình của tôi và nàng đã sang trang. Định bụng dấu kín không cho các ông ngẫn trong cơ quan biết, chờ đến khi sự việc vỡ lỡ ra cho chúng lác mắt chơi, tôi cứ nghĩ bụng như thế mà cứ cười rung rúc đắc thắng!
Nhưng, lại nhưng các cô ạ! Đời đéo thể ngờ được, cái cơ hội tạo ra sự bất ngờ đắc thắng kia của tôi nó đéo bao giờ đến.
Thì ra trước đó nàng đã có chồng rồi các cô ạ, điều tôi và cả đám ngẫn trong cơ quan đéo đủ trình mà thẩm ra. Trông nàng trẻ đẹp thế, nghĩ mấy vòng nhạy cảm của cơ thể ngồn ngộn kia chẳng qua do nàng thừa cân mà ra... Sau này tôi mới biết, nàng vì giận chồng, buồn bực chuyện gia đình mà bỏ lên Gia Lai đi chơi cho khuây khỏa và nhân tiện ở cùng bà chị quen biết (chứ không phải bà con) bán cafe luôn suốt tháng trời. Và việc gì đến thì đến lúc nó đến. Lão chồng sau một thời gian đi công tác, cứ nghĩ vợ bỏ về quê ở Sịa nên cũng không nghĩ đến việc đi tìm nàng làm gì. Thế nhưng sau đó, khi nhớ vợ, lão lại về Sịa đón nàng thì mới tá hỏa khi biết nàng không có ở đó. Hổi điện thoại di động và cả điện thoại bàn không phổ biến như bi giờ nên việc liên lạc, tìm nhau không hề đơn giản chút nào. Thế nhưng đến lúc lão cũng tìm ra và mò lên đến nơi để đón nàng về…
Buổi sáng café gặp nàng, và xem như là lần gặp thứ 3, và cũng là lần cuối cùng. Đcm, nàng không còn mặt tiền như lần trước mà vui rất, nói cười, giới thiệu ông xã mới lên Gia Lai đúng sáng sớm hôm nay và nhìn tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra…
Bọn ngẫn chúng được dịp đúng ngẫn tò te, còn thằng tôi mặt nghệch ra không biết bao nhiêu lâu cho đến khi nàng vỗ vai cái đốp giới thiệu ông xã bằng cái giọng Huế ngọt xớt…
Tôi lờ mờ hiểu ra, thì ra nàng ban cho tôi cái ân huệ tối hôm qua nó vừa là có chút tình cảm trai gái phải lòng nhao, vừa là sự sắp đặt về thời gian mà nàng đã soạn trước kịch bản...
Đến bây giờ, sau 17 năm ngồi biên lại câu chuyện này, thằng tôi vẫn còn bồi hồi pha cảm giác rạo rực của thằng liền ông được thưởng ngoạn 1 cơ thể nảy nở thơm tho của gái mới lớn, à mà quên, gái vừa mới lấy chồng giữa chốn núi rừng hoang dã các cô ạ.
Và cũng thầm cảm ơn cuộc đời này đã mang đến cho mình nhiều tình huống sống và cung bậc tình cảm đéo thể nào ngờ được…

Theo fb Huy châu

Lạy các Cụ Dân ạ!

Lạy các Cụ Dân ạ!
(Liu ý; ngày chủ nhật, anh Cẩm úp cái nầy lên, đơn giản chỉ để... "dân biết, dân bàn...", mới cả cãi nhau cho vui như là cái... khẩu hiệu thôi, chứ anh Cẩm lìu tìu, cũng có hiểu biết cái quái giề về cây xanh đâu - các bác có chiên môn nhiệm vụ, có mần cái giề, thì cứ mần, cũng hông cần phải "bàn" giề với anh Cẩm đâu!)
He he,
Anh Cẩm lẩm cẩm lìu tìu bán trà đá cắn rơm cắn cỏ lạy các Cụ ạ!
Lạy các Cụ Dân ạ!
Anh Cẩm ở Nụi khổ lắm dồi ạ! Xin các Cụ Dân để cho anh Cẩm được yên ạ!
...
Cứ nhặng xị lên thế nầy, thì bảo sao Nụi của anh Cẩm hông mãi nhếch nhác!
Chặt cây thì hông cho - kêu là "hủy hoại môi trường sống", dự kiến tiền tỉ để "tỉa cành" xà cừ trước (mỗi) mùa mưa bão, thì la ó vang Zời "sao mờ đắt thế" - vậy thì mần cái đếch giề bi giờ?
Lát tí đá xanh quanh Hồ Dùa cho nó đẹp hơn, cho nó hoành hơn, cho nó "mát mặt" hơn với tư bẩn đế quốc thối tha (hông bỏn lại cứ tưởng Lừa mình nghèo!), thì cũng kêu gào: "gạch cũ còn đang tốt thế, tại sao lại phải thay?", dồi thì cũng đếch cho thay!...
Chỉ có dự định mần mấy cái chỗ để đi ỉa quanh Hồ Dùa thôi, mờ cũng kêu đắt, mờ cũng la ó hông cho mần - mờ cũng đã hình dung ra cái chỗ ngồi ỉa í, nó hình thù cụ thể thế đếch nào đâu! - Có nhẽ nó giống cái hố xí 2 ngăn ở nhà mình - thì mần đếch giề mờ đến tiền tỉ!?
...
Là vì lo, là vì sợ, nếu mần - thì thể nào cũng có ăn cắp!
Là vì chỗ đếch nào mờ chả có he he... trộm! Xã Hội Vui Nhộn mờ hông có trộm - thì mới là lạ chứ!
Há há há!
Xăng tăng ầm ầm, điện cũng tăng ào ào - thì chả thấy "xuống đường" - đi bảo vệ mấy cái cây xanh - thì đỡ tiền điện bật quạt, thì nhà nó... mát hơn à?
Lại còn vác mấy cái khẩu hiệu... buồn cười ra, để đòi cho được... buồn cười như là trong khẩu hiệu - mờ cũng thấy sướng khoái, mờ cũng hông thấy là... buồn cười! - Thế mới vui nhộn!...
Đòe mẹ, giao việc cho mấy ông có chiên môn, có chức năng nhiệm vụ hẳn hoi mần, mờ anh Cẩm còn lo vãi ra, còn sợ có tham nhũng, còn sợ có xà xẻo ăn cắp - nữa là bi giờ, còn cho thêm mấy Cụ Dân nầy vào bàn góp mần góp nữa (mờ cho nhiêu Cụ cùng vào thì đủ?) - thì dồi anh Cẩm còn mất bao nhiêu nữa - cả xèng (thuế) mới cả thời gian?
Mới cả mấy Cụ Dân đang vác khẩu hiệu nầy nầy - anh Cẩm chả nhìn ra mặt mũi cụ nào có hiểu biết, có chiên môn hông nữa - để mấy Cụ nầy bàn mới cả mần nữa, hông chừng anh Cẩm còn đếch có lá bàng mờ bán trà đá!?
Bệnh viện mới cả các bác sĩ í - người ta có chiên môn, người ta được giao nhiệm vụ kíu chữa người - thì cứ để cho người ta mần, các Cụ Dân ạ! - Mời thêm các Cụ vào bàn mới cả mần nữa - thì người bệnh người ta chết... cụ nó hết, các Cụ Dân ạ!
Ngu thì la ó in ít thôi ạ, các Cụ Dân ạ!
Anh Cẩm lạy các Cụ Dân, hãy để cho anh Cẩm được yên mới ạ!
Dân chủ - nó ở chỗ khác cơ, hông phải nó ở trong cái khẩu hiệu nầy đâu ạ. Mới cả hông phải việc giề cũng cứ phải mời các Cụ vào bàn mới cả mời các Cụ cùng mần, thì mới là dân chủ đâu ạ! - Thêm mẹt một đống các Cụ vào nữa - thì anh Cẩm chắc chỉ có đi ăn mày thôi ạ!
Mới cả các Cụ có hẹn nhau ra Hồ Dùa "bảo vệ cây xanh" - thì cứ ỉa đái mẹ nó xuống hồ í nhé! (hồi hổi, hông mần được nhà xí - thật là tiếc cho các Cụ!)
Há há há!
---
Theo fb Lamcam Onggia