Monday 20 April 2015

Một chuyện nữa chép ở bệnh viện tâm thần


Lần trước nói chuyện với “sư phụ” xong về tôi ong đầu mất mấy hôm. Tuần sau đấy, tôi lại có “công chuyện” với viện tâm thần. Nhớ lời “sư phụ” dặn, sẵn tháng trước chú em họ đi Somali về cho bao 555 hàng miễn thuế, tôi móc bao thuốc cất trong thùng gạo cho vào cặp. Tranh thủ lấy thêm mấy cái kẹo lạc cho vào túi áo, tôi hăm hở lên đường.
Chắc thấy mặt tôi quen, với cả trông tôi cũng hiền lành, bác bảo vệ bệnh viện chỉ phẩy tay ra hiệu cho tôi phóng xe vào chứ không đòi kiểm tra giấy tờ như lần tước. Giữ đường đi lại, tôi mời bác điếu thuốc rồi hỏi han linh tinh. Có vẻ thân hơn, bác bảo lần trước cũng hỏi giấy tờ làm phách thôi chứ “bệnh viện chỉ lo người điên trốn ra, ngại gì người lành trốn vào”.
“Làm việc” xong với các bác sĩ và y tá, tôi ngỏ ý muốn gặp “sư phụ”. Anh X y tá lần trước nháy mắt cười “Cụ ấy hay đấy chứ, bác nghiện rồi à?”. Tôi chỉ cười. Anh chỉ ra sân, “sư phụ” đang đứng cạnh cái bảng có vẽ mấy hình loằng ngoằng, nói không nghỉ. Xung quanh chừng hơn 20 người mặc đồng phục bệnh nhân ngồi mồm há hốc, rớt giãi lòng thòng nghe như nuốt từng lời. Tôi lại gần, nghe loáng thoáng mấy câu “… ông đứng dậy và lẩm nhẩm nhưng dù sao trái đất vẫn cứ quay“. Thấy tôi, “sư phụ” vẫy tay ra hiệu rồi ra bài tập “Một chị gánh gà và vịt ra chợ bán. Số gà nhiều hơn số vịt 3 con. Dọc đường chị mua thêm 4 con ngan. Hỏi áo lót chị cỡ bao nhiêu?”. Đám “học sinh” đần mặt ra suy nghĩ, vài người tranh thủ rút khắn giấy ra lau nước giãi. “Sư phụ” đeo một cái kính trông lạ mắt, bước lại gần tôi, cười thân thiện. Tôi đưa thuốc mời tranh thủ khen cái kính mốt (trông không đẹp lắm nhưng chê lại sợ sư phụ động lòng), sư phụ rít mấy hơi rồi bảo:
– Ba số 5, loại trồng ở Công-gô, đóng gói tại Mozambique, lô số 25, sản xuất tháng 2 năm 20xx.
– Bác rít khói mà phân biệt được thế?
– Bậy nào, cái kính này của tôi là kính Gu-gồn chấm tiên lãng. Nó soi ra mã vạch trên bao thuốc, tra thông tin rồi báo lại cho tôi.
– Hay quá, chắc tôi cũng phải kiếm một cái. Lần trước bác nói về Toly buổi tối và A-lần Phan, tôi bê y nguyên đi chém gió. Cũng có vài người nói là tôi xấu tính, ghen tị, và dốt nát nhưng đa phần là ủng hộ. Lần này lại có chuyện hỏi bác ạ.
– Chuyện dính đến nước Nga có phải không?
– Sao bác lại nghĩ thế ạ?
– Hôm nay trông mặt anh hơi ngố, không phải nước Nga mới là lạ.
– Đúng là chẳng giấu được bác cái gì. Vâng, từ dạo Nga cướp Crimea rồi Mỹ và châu Âu trừng phạt, ngày nào báo chí cũng nhắc đến Nga với Putin. Nào là nước Nga hùng mạnh Mỹ và châu Âu húc đầu vào đá, trừng phạt Nga như muỗi đốt gỗ, Putin cao tay lừa Obama và đám lãnh đạo mấy nước Tây Âu như lừa trẻ con…
– Hỏi thật anh nhé, anh nghĩ gì về nước Nga?
– Ấy, tôi được dạy yêu Liên Xô từ bé. Từ nhỏ đã đọc “Ti-mua cùng đồng đội”, lớn hơn một tẹo thì “Tình bạn chiến đấu vĩ đại” với cả “thép đã tôi thế đấy”, rồi thần tượng tấm gương 2 chị em Dôi-a và Su-ra, rồi “ông Lê-nin ở nước Nga. Mà sao em thấy rất là Việt Nam”. Đã có lúc tôi nghĩ là mình yêu Liên Xô hơn cả nước mình. Xem đá bóng thấy “những con thiên nga” thua rồi bị loại là chỉ muốn khóc rưng rức.
– Ừ, trước thì như vậy ý tôi là bây giờ cơ.
– Bây giờ thấy nhiều người ghét Nga quá nên tôi cũng ghét. Tôi có người bạn yêu nước Nga lắm. Bạn này thắc mắc là nước Nga đã làm gì hại cho tôi mà tôi lại ghét thế. Tôi cũng giật mình, thấy ghét thì ghét, cũng chả hiểu vì sao. Hay là bị hiệu ứng đám đông nhỉ?
– Nước Nga đã trực tiếp cho cậu cái gì chưa?
– Ờ… ngoài mấy cái truyện được đọc hồi bé mà tôi vừa thì đúng là chưa.
– Cha mẹ anh em nhà cậu có ai được lợi gì từ nước Nga chưa?
– Cũng chưa.
– Bạn cậu có thể được hưởng lộc của nước Nga (học hành, kinh tế…), đắm chìm (miễn phí) trong văn hóa Nga nên yêu nước Nga hay văn hóa Nga cũng là dễ hiểu chứ nhà cậu chắc ngoài mấy tờ họa báo (đi WC còn chảy máu) nhắc đến nước Nga chắc chỉ còn bột mỳ mốc. Hơn nữa ta có thể qui cho Liên Xô (mà thừa kế là nước Nga) (phần lớn) trách nhiệm lịch sử về quá trình dẫn tới hiện trạng xập xệ của nước mình. Những người có đôi chút trách nhiệm với đất nước như cậu mà yêu nước Nga mới là lạ.
– Có lẽ bác nói đúng. Tôi thấy báo mình thỉnh thoảng đăng tin Việt Nam mình thỉnh thoảng mua được mấy cái tầu nọ, mấy cái tên lửa kia của Nga có vẻ đắc thắng lắm. Bác nghĩ mình dùng vũ khí của Nga hay vũ khí của Mỹ tốt hơn?
– Cậu nghĩ mình mua vũ khí về chống nước nào? Với trung quốc chứ còn nước nào nữa? Hay là để đánh nhau với Lào và Căm? Vũ khí của Nga cũng tốt mà vũ khí của Mỹ cũng tốt. Có điều, Nga là thằng lái súng lại cùng đường. Vũ khí Nga mình mua được loại nào thì bọn tàu nhiều tiền hơn chắc chắn sẽ mua được loại hiện đại hơn và số lượng lớn hơn. Cùng chơi hàng Nga thì tàu hộ vệ hay tầu ngầm ký-lô có mà làm bia cho nó tập bắn tên lửa. Cậu xem giữa Việt Nam và Trung Quốc, Nga chọn ai. Khó nói được ngay đồ Mỹ hay đồ Nga tốt hơn nhưng chắc chắn chơi đồ Mỹ thì tàu nó không bắt bài được.
– Thưa bác, tôi nghe nhiều người cũng bảo không dựa vào Mỹ để đánh tầu được. Giữa Việt Nam và trung quốc, đời nào Mỹ lại chọn Việt Nam.
– Nhiều người đã dốt còn tỏ ra kém hiểu biết. Mỹ nó quí Việt Nam vừa thôi. Việt Trung mà tẩn nhau, Mỹ bênh Việt vì quyền lợi của Mỹ chứ không phải vì quyền lợi của Việt. Tàu mà thôn tính Việt Nam xong thì Mỹ có mà ăn cám ở Thái Bình Dương.
– Quay lại nước Nga một chút. Tôi thấy báo mình đưa tin bị Mỹ dồn cùng đường, Nga bán tên lửa S400 gì đấy cho trung quốc khiến Mỹ khiếp sợ và ca ngợi đòn cao này của Putin. Tôi thì thấy Mỹ có sợ cũng sợ vừa thôi vì hiện tại cho kẹo tàu cũng không dám đối đầu trực tiếp với Mỹ. Ý bác thì sao ạ?
– Thì Putin cùng đường phải bán để kiếm tiền mà trụ chứ cũng chẳng cao tay lắm. Có điều đây là tin xấu với Việt Nam. Cậu cũng thấy bây giờ tàu nó mua cái gì thì cũng chưa phải để chống Mỹ. Việt Nam mình lãnh đủ thôi. Báo chí cũng chỉ nghe lời tuyên giáo. Tôi cũng chẳng trách bọn tuyên giáo vì truyên giáo cũng chỉ cụ thể hóa chỉ thị của BCT đứng đầu là TBT, cũng chỉ là công cụ thôi. Nhưng vẫn phải nói nó tuyên truyền vẫn ngu.
– Tôi thấy phát biểu trên mạng là muốn độc lập tự chủ, tiến lên phồn vinh giàu mạnh sánh vai cường quốc 5 châu ta phải dựa vào nội lực chứ không nhờ ngoại bang được đâu.
– Chém rất hay, cậu thấy một nước như nước ta có cái gì gọi là nội lực không?
– Dân tộc ta là một dân tộc vĩ đại mà bác, có con người là có tất cả
– Có thể cậu nghĩ vậy chứ tôi thì thấy dân tộc cả trăm triệu con người mà suốt ngày cãi nhau nên theo ai thì cũng bình thường thôi.
Đến đây, lớp học bỗng có tiếng láo nháo.Sư phụ và tôi lại gần tìm hiểu. Té ra giải không ra bài tập, lớp học cử một bệnh nhân nữ đóng vai chị bán vịt rồi cử người đo thử tìm đáp số. Sư phụ quay sang tôi nói:
– Vụ này để tôi giải quyết tiếp Hôm nay thế là đủ rồi, cậu về đi.
Tôi lấy nốt mấy cái kẹo lạc gửi lại “sư phụ”. Sư phụ nói ngay:
– Kẹo lạc làng Xuân Đỉnh, nấu tháng trước.
– Cái này mà kính Gu-gồn chấm Tiên lãng cũng dò ra hả bác?
– Không, kẹo này tuần trước cũng có người biếu tôi. Họ biếu cả gói có đủ cả nhãn chứ không phải vài cái lẻ như cậu. Thời gian nấu là tôi thêm vào thôi.
======================

No comments:

Post a Comment